Wednesday, March 14, 2012

Trích nhật ký Tina...



Đến một ngày, em biết mình cần phải buông tay anh ra. Nắm chặt một bàn tay, người ta cứ ngỡ sẽ giữ được người đó cho riêng mình, nhưng hóa ra nắm chặt một bàn tay, bạn chỉ có thể giữ được duy nhất bàn tay ấy.
Em cũng nhận ra một điều, anh như một cục đá lạnh, nắm càng chặt lại càng dễ tan, trong khi cái siết chặt đó làm cho bàn tay em tê dại và nhói buốt xộc thẳng vào tim.

Đến lúc phải buông anh ra để anh về với gió đất trời và những mùi hương ngào ngạt mới lạ từ cuộc sống.

Đến lúc phải buông tay anh ra để đôi bàn tay em cũng được nới lỏng và tung thật cao lên với bầu trời.

Đến lúc phải buông anh ra để mỗi chúng ta cần phải sống cho riêng mình, trước khi sống vì ai đó, vì anh hay vì em.

Đến lúc phải buông tay anh ra để ta có thể ngao du và tìm lại chính chúng ta của những ngày lang thang quay quắt tìm đúng một nửa cho riêng mình.

Đến một ngày…

Vâng! Ngày đó chính là hôm ấy....

Ngày em nhận ra quá khứ đã trở thành những ký ức đẹp và không bao giờ nối dài cho tới hiện tại.

Ngày em bàng hoàng thảng thốt, khi biết rằng, anh vẫn ráo riết đi tìm lời giải cho câu hỏi tình yêu là gì ngay cả khi có em bên cạnh.

Đến một ngày, khi em hiểu tại sao người ta vẫn thường nói hôn nhân là địa ngục của tình yêu, bởi đó là khi như một đôi chim bị buộc chặt đôi cánh vào nhau, người ta khao khát mình được bay lên, rồi cay đắng nhận ra một chiếc cánh đã bị buộc chặt vào một cái cánh khác…

Với em, tình yêu vẫn là điều thi vị và lãng mạn biết bao, dẫu cho cuộc sống vẫn luôn đầy rẫy những lo toan, tính toán. Dẫu trái tim em biết rằng, sẽ mãi mãi chúng ta không tìm thấy nhau trong cuộc đời. Và em hiểu, mình cần cất giữ cho riêng mình những điều gì để trái tim thôi rỉ máu…

Để rồi, sau những phút đê mê hạnh phúc, khi tình yêu vô tình đi qua em, khi tình yêu cũng vô tình đi qua anh, sau những cái cũ nhàu, ta lại đi tìm một điều gì đó mới mẻ, lung linh và đẹp đẽ hơn, nhưng liệu đó đã là mãi mãi?





Trong tình yêu, khó có thể nói trước điều gì. Ngỡ là yêu “xa xa” cho vui thôi, nhưng lại thành trăm năm. Ngỡ là không gì có thể chia cắt, hóa ra lại thành tro bụi trong khoảnh khắc.
Khi ta buồn, ta cảm thấy ghen tị với những ai đang hạnh phúc. Ngẫm lại, ừ thì lúc ta đau khổ sẽ có người nào đó đang hạnh phúc ngập tràn trong men say tình yêu, ừ thì lúc ta yêu và được yêu cũng có người nào đó ngồi trong góc tối gặm nhấm nỗi buồn.

Ta muốn vui lắm chứ, vui vì có một trái tim rộng mở chào đón tim ta hòa nhịp. Ta muốn ấm áp lắm chứ, ấm áp vì có một vòng tay siết chặt những ngày đông giá rét. Cũng có khi ta muốn nũng nịu lắm chứ, nũng nịu vì ta mong được quan tâm nhiều và yêu thương nhiều hơn. Nhưng cũng có lúc lòng ta lặng buồn. Tình yêu không cho ta cười mãi, không cho ta ấm áp hoài. Tình yêu cũng cứa những vết thương lên tim ta, để ta biết khóc vì đau, để ta mạnh mẽ hơn, thông cảm hơn, thấu hiểu hơn. Ta không vội buồn vì đời ban cho ta nhiều sóng gió và niềm đau. Cảm ơn những ai đã chạm vào cuộc đời ta, cảm ơn những gánh nặng đã tồn tại trên vai ta, cảm ơn cả những lời trách móc rằng trái tim ta sao vô tâm, hờ hững. Tâm hồn ta đã phong phú hơn nhiều... Có phải ta hiểu hơn giá trị của mọi người và giá trị của bản thân mình khi ta biết yêu?

Ta nhớ câu chuyện so sánh tình yêu như đón taxi: muốn đi phải chủ động gọi điện hoặc vẫy tay ra hiệu, nếu trên xe đã có khách thì phải vui vẻ chờ đợi, quan trọng là phải trả giá đúng đoạn đường mà ta đã đi. Tình yêu, theo cách riêng của nó, thật diệu kỳ, nhưng nhiều khi cũng thật sòng phẳng.

Có những người dặn lòng nên quên nhưng vẫn không nguôi nỗi nhớ. Có khi đến đích tình yêu rồi mà vẫn chống chếnh không biết sẽ ra sao. Hối hả theo nhịp sống, một lúc nào đó ta chững lại. Ngỡ ngàng......

Tuesday, February 21, 2012

NGHĨ......




"Hạnh phúc lớn nhất của một đời người sau cùng là được làm những gì mình thật sự yêu thích và có một quãng thời gian trong đời thật sự được yêu thương...!"


Cuộc sống không chỉ được tạo nên từ những thứ hữu hình
Cuộc sống còn là một thế giới diệu kì với những điều vô hình...
Và yêu thương là một trong những điều kì diệu ấy...
Có thể đến một lần rồi mãi mãi ở lại trong ta...
Dù ngày sau có ra sao...


“Số phận không quyết định điều gì mà không có lý do của nó. Và điều đáng sợ nhất không phải là cái chết mà là sự sống trống rỗng. Nếu một người quyết định tặng cho người khác sự sống của mình, điều đó có nghĩa là người tặng muốn người được tặng sống một cuộc sống thực sự ý nghĩa...”

Thursday, February 9, 2012

Tình nghĩa online



Cho dù bạn bao nhiêu tuổi, bạn làm ở đâu, ký ức tình yêu của bạn như thế nào thì khi bạn quyết định come out từ thế giới ảo tức là bạn đăng ký offline với tư cách một newbie, bạn vẫn có nguyên một trạng thái up and air lơ lửng, phấn khích, hồi hộp, bồn chồn.
Như một cô gái lần đầu ra mắt nhà người yêu.
Những cuộc gặp gỡ lần trước không có bạn vì bạn ngồi nhà e dè, hoặc có thể bạn đang ở một thành phố khác và đi ngủ cũng nằm mơ thấy cảnh mọi người gặp nhau. Và cơ hội đến, bạn quyết định offline.
Tôi chúc mừng sự dũng cảm. Bạn đã đẩy cánh cửa bước ra thế giới hoa thơm cỏ lạ rực rỡ sắc màu. Cởi mở và đồng cảm là đức tính tốt đẹp của thế giới ảo (nay đã là thật). Bạn luôn luôn được chấp nhận và tôn trọng như bạn muốn, bạn được đề cao như bản thân bạn cô đơn và độc lập khi bạn online. Easy come. Vô cùng. Chỉ cần bạn mạnh dạn đẩy một cánh cửa.
Đẩy một cánh cửa. Việc dễ như vậy, sao không?
Tôi biết, thì trước sau gì bạn cũng đẩy, nhưng bạn - như tất cả những người ngốc nghếch khác, vẫn cần thời gian.
Mà khi bạn đã offline một lần rồi thì tôi cam đoan bạn sẽ nghiện nó luôn. Không thể tìm đâu ra những người bạn cá tính và đặc sắc như bạn đã có. Bạn bắt đầu trở nên tươi mới, lạc quan và nhiều năng lượng. Bạn online với niềm vui mỗi ngày, xuất hiện một bầu không khí thân thiện bao phủ quanh cuộc sống của bạn, bạn sẽ định nghĩa lại chữ ảo trong từ điển. Khi bạn đi công tác ở đầu kia đất nước, lịch gặp của bạn sẽ toàn là bạn ảo, có thể bạn sẽ xao nhãng gặp bạn cũ, lần khân việc thăm viếng họ hàng, bỏ quên mấy quyển sách trong hành lý bạn định đọc trong những buổi tối ở khách sạn một mình. Bạn toàn đi offline. Quá vui.
Có thể sẽ có những hợp đồng được ký kết. Những mối quan hệ được mở ra vô tận. Nhưng bạn cũng như tôi đều biết việc đó không phải là mục đích. Nó tình cờ đến thôi. Nói như triết gia thì hạnh phúc nằm trên chặng đường đi, những bản hợp đồng này cũng tình cờ nằm trên chặng đường đi vậy. Dù tôi và bạn không gọi nó là hạnh phúc.
Nói đến hạnh phúc, bạn sẽ hỏi tôi, vậy "tình ảo" có tồn tại mãi mãi không? Ồ bạn bắt đầu lo sợ rồi đấy nhé. Ai đó từng nói Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt. Một ngày đẹp trời, một ai đó thay đổi công việc, thay đổi status, thay đổi đam mê. Họ sẽ rời xa thế giới online quyến rũ, rời xa bạn. Chia ly là có thực. Dù difficul go. Dù không ai buông tay, chia xa vẫn là có thực.

Nhưng bạn ơi cuộc sống là như thế. Hãy xem mỗi "người đi" như một món quà cuộc sống gửi đến bạn. Hãy cảm ơn chữ Duyên đã cho chúng ta đồng hành một đoạn đường trên xa lộ net. Đừng e ngại. Vì bạn đã có một tâm thế vững vàng để trải nghiệm tình bạn, khi bạn quyết định offline.

Ở trên một diễn đàn có một bạn trẻ hay nói với thành viên mới "Chúc bác vui mỗi ngày tại đây"
Tôi cũng muốn nói: Chúc bạn vui mỗi ngày khi bạn online

Bâng khuâng.....



Khi tôi quay trở lại chốn này, mùa xuân đã bắt đầu.

... Lặng lẽ ngồi nhìn đứa con gái tóc dài, mắt buồn ở trong gương, mỉm cười một cái thật nhẹ.
Mùa xuân đấy, dịu dàng như thế, bền bỉ như thế, và kiêu hãnh như thế.


Có nhiều điều chờ đợi ở phía trước. Chọn lựa con đường nào để tiếp tục bước đi cũng đều là mạo hiểm, khi mà trái tim đương rỗng, trí nghĩ cũng rỗng, mọi thứ sạch sẽ, chỉ chờ để thêm vào chứ không cho phép được bớt đi. Làm sao biết được tương lai? Bởi thế, cứ đi theo ý muốn.


Cũng không hiểu lắm, vì sao mà năm nay đi xem thư pháp, chỉ kiếm tìm chữ "An". Cảm thấy chữ "An" rất đẹp, nét vừa bay bổng, lại vừa thản nhiên. Tiếc rằng không tìm được câu đề tự ưng ý. Thích ý tứ của một câu thoại từ độ xem phim "Đông tà tây độc", rồi từ đó cứ nhớ mãi, rằng: "Gió tĩnh lặng. Ngọn cờ đứng yên. Chỉ có lòng người là hỗn loạn."


Chỉ có lòng người là hỗn loạn.
Bởi thế nên, gắng giữ cho tâm binh an, để kiên định theo những điều đã chọn.

Friday, October 14, 2011

Một lần thoáng có

 

 

TCS

1. Một lần bóng núi in bên sông dài
Một lần thấy bóng tôi
Một ngày đoá hoa lan trong vườn
Một ngày thấy dáng em

Một chiều bỗng thấy hoa lan úa tàn
Vườn chiều vừa mất dáng em
Một chiều núi bỗng mang thân cánh đồng
Thì cùng giòng nước khóc giùm

Một lần thấy bóng em qua em nơi này
Một lần với bóng tôi
Một ngày đã em xa nơi này
Một ngày với vắng tôi

2. Một chiều bóng chim âu bay về
Cùng giòng nước đã đi
Một lần bóng chim quyên bên nhà
Cùng lời hót đã xa

Một ngày tiếng nói lo âu ra đời
Nụ cười vội cất cánh bay
Một đời với những đua chen lâu dài
Người người còn tiếp nối người

Một lời nói với bông hoa trên đồi
Một lời nói đã phai
Một điều dấu kín trong tim con người
Là điều dấu kín thôi.

Sống....




Từ lâu lắm tôi đã quan niệm cuộc sống là một dòng chảy và tất cả chúng ta là những con thuyền. Chỉ có thuyền xuôi dòng chảy chứ ko dòng nào chảy theo thuyền. Sống trên đời chẳng có ai được tròn vẹn cái hạnh phúc mà mình mong chờ, ko sót điểm này cũng khuyết điểm kia. Tất cả đều phải chọn lựa hoặc là cứ đeo đuổi cái hạnh phúc mình mong chờ trong tuyệt vọng hoặc dừng chân đón nhận cái hạnh phúc cuộc sống mang đến, mà như vậy, đành phải bẻ cong quan niệm về hạnh phúc của ta sao cho phù hợp với thực tế, mà sống.
Tôi nghĩ đó là bi kịch cuộc sống.  tôi thich lưu giữ cái nhìn bi quan nhưng sẽ chọn cách sống lạc quan, rằng hạnh phúc nào cũng đáng để trân trọng và níu giữ, dù có thật sự là cái ta mong chờ hay ko. Mà thường thì đừng quá mong chờ sẽ tìm gì được nấy. :))
Người ta luôn phải nhìn về đằng trước để có thể đi tiếp cuộc đời của mình, nhưng để hiểu được nó, bạn phải nhìn về phía sau.....

Lan man....




Si l’amour existe encore…”
Sau khi đọc xong Trở Lại Tìm Nhau của Guilaumme Musso, tôi đã viết lên cuốn sách như thế này:
“Tôi vẫn nghĩ lật lại thời gian là một điều phù phiếm. Vì thậm chí khi thời gian ko thể nào quay trở về nơi những gãy đổ bắt đầu, ko thể nào lấp đầy những khoảng trống của đời nhau, thì ta vẫn yêu nhau.
Mình đã ko còn cần đến thời gian nữa, dù để quên, để nhớ, hay để yêu.”
Hình ảnh người đàn ông lảo đảo hàng giờ trên sân bay Tân Sơn Nhất chờ chuyến VN355 đáp xuống từ Charles de Gaule rồi cuối cùng vẫn ko tìm được người muốn tìm, đành lủi thủi đi về, cứ lởn vởn trong tôi. Hay bóng dáng anh dần chìm vào miên viễn lặng thinh một đêm đứng chờ trước ngõ, đèn đường ko ngừng hắt những con thiêu thân gục chết lên gương mặt ko còn rõ buồn vui – cứng ngắt trơ lì như bao nhiêu năm qua đã dần đánh mất những niềm tin cuối cùng, tất cả làm tôi bỗng dưng tê tái.
Nhưng tình yêu là tình yêu, cuộc sống là cuộc sống. Tôi nghĩ mình có quyền lựa chọn, mà thật ra là ko.

Wednesday, October 12, 2011

NGHĨ....

Bận rộn chèn nỗi đau, nỗi đau tan biến.....
Bình yên chèn tuyệt vọng, tuyệt vọng nở hoa....